XtGem Forum catalog
HOMEGAMEMADIA
11:4424/05/13
₪ Truyện Hay Mới Update
Mật khẩu trái tim
Cho anh lại kái kẹo ấy đi
Những điều đã mất ko bao giờ lấy lại đc
Sĩ diện của 1 thằng kon trai..Hậu quả mất em
Anh đã tìm được cách để quên em
Anh ấy đã dạy con yêu mẹ như thế này

[Truyện hay] Éo Le

Chị rất mực cưng chiều con, chẳng dám la mắng gì vì chị thương con thiệt thòi. Chị muộn duyên, hơn bốn mươi tuổi mà chưa lập gia đình . Vì nhan sắc có hạn, tính tình lại chậm chạp nên cũng khó mai mối. Ba mẹ lại mất sớm. Bởi vậy, anh em khuyên chị nên kiếm lấy một đứa con để khi về già còn có chỗ nương tựa. Cơ quan thông cảm với trường hợp của chị nên không bắt bẻ gì. Chị làm mẹ trong hoàn cảnh như vậy. Ngày đứa bé ra đời, ai cũng mừng cho chị vì từ nay chị không còn đơn chiếc, sẽ bớt lẻ loi, cô quạnh. Nhờ sự giúp đỡ của gia đình, đồngnghiệp, con chị không thua kém gìvề mặt vật chất so với những đứa trẻ có đầy đủ cha mẹ. Chị rất mực cưng chiều con, chẳng dám la mắng gì vì chị thương con thiệt thòi. Bởi vậy, con chị càng lớn càngương bướng. Có lần, chứng kiến đứa con lên bảy tuổi cứ cào cấu vào mặt, giật tóc chị liên hồi mà chịcứ cười xòa, mọi người khuyên chịnên nghiêm khắc hơn vì sợ lớn lên đứa bé sinh hư. Nhưng chị không quan tâm bởi nó là núm ruột của chị, làm sao chị nỡ đánh nó. Lớn lên một chút, đứa bé bắt đầu nhận thấy vai trò quan trọng của mình đối với mẹ, nó ra sức hành hạ chị. Chỉ vì nó muốn ăn chè mà vào buổi trưa nắng như đổ lửa, chịtất tưởi đạp xe gần 3 cây số để mua về. Sáng nào thức dậy, thấy áoquần chị chuẩn bị không vừa ý là nó bỏ ăn sáng, không chịu đi học…Cứ thế, đứa con gái lớn lên trong sự nuông chiều quá mức của mẹ. Mọi người góp ý, chị không nghe, lòng thương cảm vơi dần, không còn ai chu cấp thêm cho con gái chị. Nó càng lớn, tiền nợ của chị càng nhiều (Ảnh minh họa) Vừa mới lên cấp hai, con gái chị phổng phao như thiếu nữ nên đã biết làm điệu, chải chuốt. Lúc này, chị đã nghỉ hưu, tiền lương chẳng dư dả gì nhưng vì chiều con, chị đi vay mượn để sắm sửa cho con bằng bạn bằng bè. Con gái chị học hành thì ít mà ăn chơi thì nhiều. Mới tí tuổi đầu nhưng biết tô son đánh phấn, sơn móng tay móng chân, quần áo không bao giờ lỗi mốt. Mỗi tuần, chị đều phải chi tiềncho nó đi chăm sóc da, tóc, sắm sửa. Nó chật vật mãi mới học hết lớp chín. Chị phải chạy chọt, nhờ vảxin cho nó vào học cấp ba. Nó càng lớn, tiền nợ của chị càng nhiều. Đùng một cái, học xong kì một lớp 10, nó tuyên bố nghỉ học để đi học làm tóc. Chị khuyên con không được, đành vay mượn cho nó đi học nghề. Nó lên thị xã học cả năm trời mà mãi không thấy học xong. Thỉnh thoảng, nó tạt quanhà để lấy tiền, bữa nào chị chưa kịp chuẩn bị là nó nhằn đủ điều. Người ở huyện lên thị xã về nói vớichị, con chị không phải đi học cắt tóc mà đi bán cà phê. Nó về, chị hỏithì nó cự lại rằng chị đừng xen vàocuộc sống riêng của nó. Từ đó, vài ba tháng nó mới đảo qua nhà một lần để lấy tiền. Có lần, nó về nhà màkhông có tiền, nó ôm luôn chiếc tivi – tài sản duy nhất của chị đem đi cầm… Lần này, chị bị ốm mà trong người không có một xu dính túi, vay mượn thì không được vì chị đã nợ quá nhiều. Chị nhờ người nhắn con gái về. Sáng nay, nó về, chẳng thèm nhìn mẹ như thế nào, quẳng vội tờ tiền năm mươi ngàn ở đầu giường rồi đi thẳng…

Back to posts
Comments:

Post a comment

Sĩ diện của 1 thằng kon trai..Hậu quả là mất đi em.

Tôi vẫn lang thang trên đường, không em….
Chúng tôi quen nhau tự bao giờ cũng chả mà biết được, tôi thường không quan tâm tớinhững chuyện vặt vảnh ấy. Còn em thì dù chuyện nhỏ nhặtnhất cũng nhớ, ngày hai đứa gặp nhau, ngày tôi nói tôi yêu em, ngày giận nhau, ngày trao nhau cái hôn đầu tiên nơi công viên…
Chúng tôi lại cãi nhau, cãi nhau và em lại khóc, tôi thì vẫn thế, luôn chờ em điện thoại để nghe em nói rằng lỗi là của em. Em sợ mất tôi đến nỗi tôi thấy mình thật sự quan trọng với em. Thế là tôi đâm ra ý nghĩ em cần tôi hơntôi cần em…
Một lần em hỏi tôi:
"nếu không có em thì anh sẽ sống ra sao"
"chả sao cả, nhưng nếu có em thì cuộc sống của anh phongphú và ý nghĩa hơn"-tôi lạnh lùng trả lời em như thế.
Nhìn thấy vẻ mặt của em buồn vì câu trả lời của tôi, tôi cómột chút thấy tội tội cho em..
"Anh nói điều đó là sự thật, vì anh không muốn dối em. Vì bên cạnh anhcòn rất nhiều thứ ngoài em ra. Nhưnganh vẫn yêu em…"

Và chúng tôi lại cãi nhau…
"nếu không có em thì anh có buồn không"-em hỏi tôi.
"một chút, nhưng anh nghĩ đó không lâu, vì anh còn nhiều thứ quan trọng hơn"- Tôi biếtrằng em cần tôi đếnmức nào, và tôi đã nói ra điều đó để lạichờ em quay đầu lạivới những giọt nước mắt khóc xin lỗi tôi và bảo đừng rời xa em…
Nhưng lần này, em đã không quay đầu lại mà tiến thẳng vềphía cánh cửa phòng, mở toan và lặng lẽ bước đi…
Tôi hoang mang…
"L, em đi thì không hối hận đấy chứ"-tội gọi em.
Em vẫn bước đi, và im lặng…
Tôi chợt có một cảm giác hụt hẫng, vì em không bao giờ có những biểu hiện như vậy với tôi, từ lúc hai đứa yêu nhau cho đến thời điểm này…
Tôi không đuổi theoem, tôi nghĩ em sẽ về nhà, và ngày hôm sau, tối thiểu là ngày hôm sau emsẽ gọi cho tôi và vớinhững lời nói năn nỉ tôi như thế…
Hết một ngày, điện thoại tôi vẫn im bặt,tôi bực, một cái bựcvì tự ái.
"em tưởng tôi cần em lắm sao?"-dường như bản năng được em năn nỉ đã khiến tôi thốt lên câu đó…
Ngày thứ hai, vẫn như thế, và hết một tuần lễ trôi qua, tôi đã không dc những gì như tôi nghĩ…em không gọi lại, cũng không nhắn lại…
Tay tôi cầm lấy điệnthoại, tôi khó chịu đến mức muốn vức nó đi để em có muốn gọi cũng sẽ chẳng bao giờ gọi được nữa…"Em thậtquá đáng, rồi em sẽ hối hận khi mất anh". Tôi luôn kiêu ngạo với em như thế, một sự kiêu ngạo vì ỷ lại sự cần thiết của tôi với em…
Tôi không thể chịu đựng được nữa. Ừ, thôi thì lần này, tôi xuống nước trước với em, dù gì thì đó cũng không phải lỗi của em…
"Rảnh không, sáng mai đi uống cáfê với anh nhé!"
……
Tôi nghĩ em sẽ phấnkhích đến nỗi chạy đến nhà tôi ngay lập tức chứ không cần đợi đến sáng ngày mai, nhưng kết quả là không một tin nhắn reply lại cho tôi…tôi bắt đầu lo sợ, tôi mất em? Không, chắc chắn em đang làm gì đó nên không thểtrả lời tôi được thôi.Tôi nghĩ thế…
Tôi gọi lại cho em và chỉ nghe đựợc một câu duy nhất, đó không phải giọng nói của em mà là tiếng "xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.."
Tôi hoảng loạn,mấy ngày không gặp em thì tôi vẫn làm việc tốt đó thôi, nhưng tôi đã thiếu em đến nỗi tôi phải hạ sĩ diện và lòng kiêu ngạo của mình xuống để em quay lại với tôi…Những ngày ấy tôi đã chạy xe về nhà một mình,đi ăn một mình và chẳng buồn ra côngviên…
Một tháng trôi qua…tôi đã thật sự cảm giác em đã vụt mất khỏi tầm tay của tôi…hụt hẫng đến độ tôi bất cần đến công việc, và muốn nói lại với emcâu trả lời của tôi này trước "nếu không có em thì cụôc đời anh sẽ tẻ nhạt và vô nghĩa hơn bao giờ hết". tôi không dự nhữngbuổi tiệc bạn bè, không đi đâu ngoài đi làm và trở về nhà…hỏi bạn bè em thì cũng không ai biết em làm gì và ở đâu ngoài việc em đã không đi làm chỗcũ nữa…
Bíp, bíp…
Điện thoại tôi có 1 tin nhắn. Tôi mừng như hò reo vì đó là tin nhắn của em:
"em sắp đi khỏi nơi đây, và có lẽ chúng ta sẽ không gặp nhau được nữa. Vậynếu em biến mất thật sự thì anh sẽ tìm em ở đâu và bằng cách nào"…
Tôi vội vàng gọi lại cho em, nhưng em lại tắt máy…
Vớ vẩn! em không nói em đi đâu thì cótrời mới biết đườngtìm em ra thôi. Tại sao em lại có thể làm như vậy được? Em lúc nào cũng khó hiểu với những câu hỏi mơ mơ hồ hồ như thế khiến tôi khó chịu.
Nhưng tôi vẫn đi tìm em, dù hi vọng rất mong manh, tôi lang thang đến những nơi chúng tôi từng đến, nào là Sapa, Vũng Tàu, Đà lạt, đến những nơi đầy kỉ niệm của ngày hai đứa yêu nhau nhưng vẫn không tìm gặp em…tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi…
….tôi trở về phòng nằm như một cái xác bất động không cựa nguậy gì…nhìn tấm hình hai đứa chụp chung, nước mắt tôi chãy ra, mộtgiọt…nước mắt đàn ông khóc…tôi hiểu tôi đã đánh mất em hết một nữa…
Nhớ em…nhớ em…rất nhớ em…
Tôi miên mang suy nghĩ và miệng thì lầm bầm nói "anh rất nhớ em"…nhớ… bất chợt…tôi đã tìmra em, tôi hiểu em nói gì rồi, tôi vội vàng nhắn cho em một tin nhắn dù điện thoại em vẫn tắt máy. Đó là câu trả lời duy nhất của tôi cho em…Và tôi vẫn chờ đợi em…

Hai năm trôi qua, tôi đã đi du học suốt khoảng thời gian ấy để có thể quên anh…nhưng vẫn như in ngày haiđứa cãi nhau, ngày ấy…
Tôi yêu anh hơn cả chính bản thân mình, có thể nói là như thế vì tôi có thểlàm bất cứ thứ gì cho anh…Ngày tôi quyết định đi du học cũng là đúng một tháng hai đứa không liên lạc với nhau…tôi đi âm thầm, bạn bè cũng không biết, luyến tiếc những phút giây đầy ấp kĩ niệm của chúng tôi…nhưng tôi đã quyết định ra đi. Những ngày tôi đấutranh dữ dội cho việc cãi nhau với anh, tôi muốn gọi cho anh và lại nhận lỗi, nhưng tôi đã không làm như thế…vì tôi biết chỉ có tôi cần anh chứ anh không cần tôi như tôi nghĩ…
Tôi vẫn nhớ như in cái ngày tôi rời khỏiviệt nam lên máy bay sang Pháp, tôi đã nhắn cho anh một tin nhắn vô cùng ngớ ngẩn mà chính tôi cũng không thể trả lời. tôi sợ câu trả lời củaanh sẽ khiến mình thất vọng, thế là tôi tắt máy, chiếc điện thoại cũ ấy tôi vẫn còn giữ đến bấy giờ…
Tôi trở về cũng không nói cho ai biết, cả gia đình tôi vì tôi không muốn đón tiếp rình rang..bước xúông sân bay, tôi lại có một cảm giác lạ lẫm, cảm giác như in cái ngà đầu tiên tôi đến đây và bướclên máy bay sang Pháp…
Tôi lấy chiếc điện thoại, mở nguồn, một, hai, mưới mấy tin nhắn hiện lên trong điện thoại của tôi, một số là của bạn bè hỏi thăm, và phát hiện có 3 tin nhắn của anh…
Tin thứ nhất: "anh rất nhớ em, anh đang ở sapa tìm emnhưng vẫn không gặp em"
Tin thứ hai:"em muốn anh tìm em ở đâu, anh đã đi hết những nơi có thể đi,và bây giờ anh đã kiệt sức lắm rồi, em đừng chơi trò trốn tìm với anh nữa"
Tin thứ 3 và cũng là in cuối cùng, nó gởi sau hai tin nhắn kia hơn 1 tháng: "em, anh đã biết tìm em ở đâu rồi, anh không cần tìm em nữa, vì em lúc nào cũng ở bên cạnh anh, trong trái tim anh, bây giờ và mãi mãi…"

₪ Share to Friend
Phone: 01629930491 [SMS]
C-STATU-ON