Polaroid
HOMEGAMEMADIA
11:4424/05/13
₪ Truyện Hay Mới Update
Mật khẩu trái tim
Cho anh lại kái kẹo ấy đi
Những điều đã mất ko bao giờ lấy lại đc
Sĩ diện của 1 thằng kon trai..Hậu quả mất em
Anh đã tìm được cách để quên em
Anh ấy đã dạy con yêu mẹ như thế này

[Truyện hay] Anh có chịu người khác làm chồng em một đêm không?

Đang xem phim, vợ tôi hỏi: “Nếu có người cho mình đủ tiền mua một căn hộ cao cấp với điều kiện được thay anh làm chồng em một đêm, anh có chịu không?”. Vợ chồng không nên xem phim cùng nhau, đó là kinh nghiệm từ nhiều tay bạn nhậu của tôi. Vì sao?Nếu là phim hành động, vợ sẽ thanthở rằng: “Sao trên đời có lắm người đàn ông can đảm và mạnh mẽ đến thế…”, rồi bỏ lửng câu nói và thở dài nhìn chồng. Nếu cùng xem phim hài, vợ cũng sẽ chép miệng: “Dễ thương quá, hài hước quá, giá như…”. Phim tình cảm lại càng tệ hơn. Đó lại là trường hợp của chính tôi. Một hôm, tôi vừa đi nhậu về thì vợ rủ cùng xem bộ phim tâm lý tình cảm nước ngoài từ chiếc đĩa DVD nàng mới mượn của đồng nghiệp. Phim kể về một đôi vợ chồng trẻ ước mơ mua lại căn nhà đầy kỷ niệm mà họ đã buộc lòng bán đi. Ước mơ ấy bỗng dưng lại rất dễ thực hiện bởi một ông tỷ phú tình cờ gặp và say mê cô vợ xinh đẹp. Ông nhà giàu này thẳng thừng đặt vấn đề với họ: nếu được làm chồng một đêm, ông ta sẽ cho tiềnđủ để mua lại ngôi nhà ấy. Lời đề nghị được đôi vợ chồng suy nghĩ, bàn luận và đồng ý… Câu chuyện phim sau đó diễn ra phức tạp hơn những gì đôi vợ chồng ấy suy nghĩ, nhưng đó là việc khác. Vấn đề là, khi xem đến đoạn phim này, vợ tôi bỗng đặt tôi vào tình thế nan giải bằng một câuhỏi: “Anh à, thực tình là… em… em cũng đang gặp tình huống tương tự. Em hỏi anh nhé, nếu như có người đồng ý cho mình đủ tiền để mua một căn hộ chung cư cao cấp với điều kiện được thay anh làm chồng em một đêm thì anh có chịukhông?”. Thấy chưa! Chưa gì đã hay với ho, em… mê nó rồi phải không? Tôi nhìn nàng thật lâu, hy vọng nàng bật cười và bảo rằng: “Em đùa chút chơi”. Nhưng không, có vẻ như vợ tôi nghiêm túc lắm khi đặt vấn đề. Thế đấy, đôi khi trên đường đời lắm ổ gà này, ta lại gặp những câu hỏi tưởng là dễ nhưng thật khó để trả lời. Trả lời “có” thì thật không đáng mặt đàn ông mà lại chẳng hợp lý chút nào bởi thời buổi này có thằng cha nào dại đến nỗi bỏ ra cả một gia tài để được làm chồng một đêm với vợ người khác. Nhưng trả lời “không” lại sợ… tiếc, bởi lỡ mà trên đời này vẫn còn sót lại một tay vừa nhiều tiền vừa… dại và vợ mình lại nói thật thì sao? Cần phải nói thêm, căn hộ chung cư cao cấp đang là niềm mong ướclớn nhất của những đôi vợ chồng công chức đang thuê nhà ở như chúng tôi. Kinh nghiệm cho thấy, khi bí trước một câu hỏi thì cách tốt nhất là trả lời bằng một… câu hỏi khác. Tôi nhìn nàng, nghiêm mặt: “Em nói thật chứ?”. Vợ tôi gật đầu dứt khoát: “Thật!”. Rồi nàng gằn giọng: “Chỉ cần anh nói yes hay no mà thôi!”. Sao hôm nay vợ mình lại xài tiếng Anh? Hay là… Tôi trừng mắt: “Thằng cha đó là ngườinước ngoài phải không?”. Vợ tôi thản nhiên: “Điều đó có gì quan trọng, nước ngoài lại càng hay!”. Tôi bắt đầu không kiểm soát được mình, hét to:“Thấy chưa! Chưa gì đã hay với ho, em… mê nó rồi phải không?”. Nàng vẫn từ tốn: “Ơ hay, rốt cuộc nãy giờ anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em!”. Tôi nghiến răng: “Vậy thì trả lời đây, anh đồngý với điều kiện thằng cha đó không phải là người nước ngoài!”. Tôi giật mình vì chính những âm thanh còn vang sau câu nói. Vợ tôi thì khác, nàng im lặng một chút rồicười khẩy: “Vậy là em… thua rồi!”. Tôi trố mắt: “Thua cái gì? Thua ai?”. Một giọng nói lạ từ phía sau vang lên: “Thua em nè!”. Tôi quay lại, đó là Lan, cô bạn đồng nghiệp thân thiết của vợ tôi. Lan cười: “Tụiem… cá độ với nhau, nếu anh nói không là vợ anh thắng độ rồi!”. Tôihá miệng nhìn vợ, nàng thút thít: “Hôm qua tụi em cũng chơi trò nàybên nhà Lan, chồng cô ấy dứt khoát nói không, em không ngờ anh lại tệ như vậy”. Trò chơi à, tôi nhìn vợ mình, nhìn Lan rồi hét to: “Sao em dốt thế, nếu em cũng... xấu như cô bạn của em đây thì anhđã nói không rồi, hiểu không?”. “Ý anh nói là em đáng giá... một căn hộ chung cư phải không?”. Một mũi tên trúng liền hai đích, thếcờ nhanh chóng được lật ngược một cách ngoạn mục. Lan hậm hựcnhìn tôi, nguýt dài một cái rồi ngúng nguẩy bỏ về. Vợ tôi hết thútthít, đến gần tôi mỉm cười: “Ý anh nói là em đáng giá... một căn hộ chung cư phải không?”. Tôi gật đầu bừa, lòng tự nhủ từ nay khôngbao giờ xem phim cùng vợ nữa. “Bạn muốn được chia sẻ những tình huống oái oăm trong công việc, những vấp ngã và đau khổ trong tình yêu hay những niềm vuinho nhỏ của mình trong cuộc sống thường nhật? Hãy gửi nhữngbài viết của bạn về cho chúng tôi theo địa chỉ

Back to posts
Comments:

Post a comment

Sĩ diện của 1 thằng kon trai..Hậu quả là mất đi em.

Tôi vẫn lang thang trên đường, không em….
Chúng tôi quen nhau tự bao giờ cũng chả mà biết được, tôi thường không quan tâm tớinhững chuyện vặt vảnh ấy. Còn em thì dù chuyện nhỏ nhặtnhất cũng nhớ, ngày hai đứa gặp nhau, ngày tôi nói tôi yêu em, ngày giận nhau, ngày trao nhau cái hôn đầu tiên nơi công viên…
Chúng tôi lại cãi nhau, cãi nhau và em lại khóc, tôi thì vẫn thế, luôn chờ em điện thoại để nghe em nói rằng lỗi là của em. Em sợ mất tôi đến nỗi tôi thấy mình thật sự quan trọng với em. Thế là tôi đâm ra ý nghĩ em cần tôi hơntôi cần em…
Một lần em hỏi tôi:
"nếu không có em thì anh sẽ sống ra sao"
"chả sao cả, nhưng nếu có em thì cuộc sống của anh phongphú và ý nghĩa hơn"-tôi lạnh lùng trả lời em như thế.
Nhìn thấy vẻ mặt của em buồn vì câu trả lời của tôi, tôi cómột chút thấy tội tội cho em..
"Anh nói điều đó là sự thật, vì anh không muốn dối em. Vì bên cạnh anhcòn rất nhiều thứ ngoài em ra. Nhưnganh vẫn yêu em…"

Và chúng tôi lại cãi nhau…
"nếu không có em thì anh có buồn không"-em hỏi tôi.
"một chút, nhưng anh nghĩ đó không lâu, vì anh còn nhiều thứ quan trọng hơn"- Tôi biếtrằng em cần tôi đếnmức nào, và tôi đã nói ra điều đó để lạichờ em quay đầu lạivới những giọt nước mắt khóc xin lỗi tôi và bảo đừng rời xa em…
Nhưng lần này, em đã không quay đầu lại mà tiến thẳng vềphía cánh cửa phòng, mở toan và lặng lẽ bước đi…
Tôi hoang mang…
"L, em đi thì không hối hận đấy chứ"-tội gọi em.
Em vẫn bước đi, và im lặng…
Tôi chợt có một cảm giác hụt hẫng, vì em không bao giờ có những biểu hiện như vậy với tôi, từ lúc hai đứa yêu nhau cho đến thời điểm này…
Tôi không đuổi theoem, tôi nghĩ em sẽ về nhà, và ngày hôm sau, tối thiểu là ngày hôm sau emsẽ gọi cho tôi và vớinhững lời nói năn nỉ tôi như thế…
Hết một ngày, điện thoại tôi vẫn im bặt,tôi bực, một cái bựcvì tự ái.
"em tưởng tôi cần em lắm sao?"-dường như bản năng được em năn nỉ đã khiến tôi thốt lên câu đó…
Ngày thứ hai, vẫn như thế, và hết một tuần lễ trôi qua, tôi đã không dc những gì như tôi nghĩ…em không gọi lại, cũng không nhắn lại…
Tay tôi cầm lấy điệnthoại, tôi khó chịu đến mức muốn vức nó đi để em có muốn gọi cũng sẽ chẳng bao giờ gọi được nữa…"Em thậtquá đáng, rồi em sẽ hối hận khi mất anh". Tôi luôn kiêu ngạo với em như thế, một sự kiêu ngạo vì ỷ lại sự cần thiết của tôi với em…
Tôi không thể chịu đựng được nữa. Ừ, thôi thì lần này, tôi xuống nước trước với em, dù gì thì đó cũng không phải lỗi của em…
"Rảnh không, sáng mai đi uống cáfê với anh nhé!"
……
Tôi nghĩ em sẽ phấnkhích đến nỗi chạy đến nhà tôi ngay lập tức chứ không cần đợi đến sáng ngày mai, nhưng kết quả là không một tin nhắn reply lại cho tôi…tôi bắt đầu lo sợ, tôi mất em? Không, chắc chắn em đang làm gì đó nên không thểtrả lời tôi được thôi.Tôi nghĩ thế…
Tôi gọi lại cho em và chỉ nghe đựợc một câu duy nhất, đó không phải giọng nói của em mà là tiếng "xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.."
Tôi hoảng loạn,mấy ngày không gặp em thì tôi vẫn làm việc tốt đó thôi, nhưng tôi đã thiếu em đến nỗi tôi phải hạ sĩ diện và lòng kiêu ngạo của mình xuống để em quay lại với tôi…Những ngày ấy tôi đã chạy xe về nhà một mình,đi ăn một mình và chẳng buồn ra côngviên…
Một tháng trôi qua…tôi đã thật sự cảm giác em đã vụt mất khỏi tầm tay của tôi…hụt hẫng đến độ tôi bất cần đến công việc, và muốn nói lại với emcâu trả lời của tôi này trước "nếu không có em thì cụôc đời anh sẽ tẻ nhạt và vô nghĩa hơn bao giờ hết". tôi không dự nhữngbuổi tiệc bạn bè, không đi đâu ngoài đi làm và trở về nhà…hỏi bạn bè em thì cũng không ai biết em làm gì và ở đâu ngoài việc em đã không đi làm chỗcũ nữa…
Bíp, bíp…
Điện thoại tôi có 1 tin nhắn. Tôi mừng như hò reo vì đó là tin nhắn của em:
"em sắp đi khỏi nơi đây, và có lẽ chúng ta sẽ không gặp nhau được nữa. Vậynếu em biến mất thật sự thì anh sẽ tìm em ở đâu và bằng cách nào"…
Tôi vội vàng gọi lại cho em, nhưng em lại tắt máy…
Vớ vẩn! em không nói em đi đâu thì cótrời mới biết đườngtìm em ra thôi. Tại sao em lại có thể làm như vậy được? Em lúc nào cũng khó hiểu với những câu hỏi mơ mơ hồ hồ như thế khiến tôi khó chịu.
Nhưng tôi vẫn đi tìm em, dù hi vọng rất mong manh, tôi lang thang đến những nơi chúng tôi từng đến, nào là Sapa, Vũng Tàu, Đà lạt, đến những nơi đầy kỉ niệm của ngày hai đứa yêu nhau nhưng vẫn không tìm gặp em…tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi…
….tôi trở về phòng nằm như một cái xác bất động không cựa nguậy gì…nhìn tấm hình hai đứa chụp chung, nước mắt tôi chãy ra, mộtgiọt…nước mắt đàn ông khóc…tôi hiểu tôi đã đánh mất em hết một nữa…
Nhớ em…nhớ em…rất nhớ em…
Tôi miên mang suy nghĩ và miệng thì lầm bầm nói "anh rất nhớ em"…nhớ… bất chợt…tôi đã tìmra em, tôi hiểu em nói gì rồi, tôi vội vàng nhắn cho em một tin nhắn dù điện thoại em vẫn tắt máy. Đó là câu trả lời duy nhất của tôi cho em…Và tôi vẫn chờ đợi em…

Hai năm trôi qua, tôi đã đi du học suốt khoảng thời gian ấy để có thể quên anh…nhưng vẫn như in ngày haiđứa cãi nhau, ngày ấy…
Tôi yêu anh hơn cả chính bản thân mình, có thể nói là như thế vì tôi có thểlàm bất cứ thứ gì cho anh…Ngày tôi quyết định đi du học cũng là đúng một tháng hai đứa không liên lạc với nhau…tôi đi âm thầm, bạn bè cũng không biết, luyến tiếc những phút giây đầy ấp kĩ niệm của chúng tôi…nhưng tôi đã quyết định ra đi. Những ngày tôi đấutranh dữ dội cho việc cãi nhau với anh, tôi muốn gọi cho anh và lại nhận lỗi, nhưng tôi đã không làm như thế…vì tôi biết chỉ có tôi cần anh chứ anh không cần tôi như tôi nghĩ…
Tôi vẫn nhớ như in cái ngày tôi rời khỏiviệt nam lên máy bay sang Pháp, tôi đã nhắn cho anh một tin nhắn vô cùng ngớ ngẩn mà chính tôi cũng không thể trả lời. tôi sợ câu trả lời củaanh sẽ khiến mình thất vọng, thế là tôi tắt máy, chiếc điện thoại cũ ấy tôi vẫn còn giữ đến bấy giờ…
Tôi trở về cũng không nói cho ai biết, cả gia đình tôi vì tôi không muốn đón tiếp rình rang..bước xúông sân bay, tôi lại có một cảm giác lạ lẫm, cảm giác như in cái ngà đầu tiên tôi đến đây và bướclên máy bay sang Pháp…
Tôi lấy chiếc điện thoại, mở nguồn, một, hai, mưới mấy tin nhắn hiện lên trong điện thoại của tôi, một số là của bạn bè hỏi thăm, và phát hiện có 3 tin nhắn của anh…
Tin thứ nhất: "anh rất nhớ em, anh đang ở sapa tìm emnhưng vẫn không gặp em"
Tin thứ hai:"em muốn anh tìm em ở đâu, anh đã đi hết những nơi có thể đi,và bây giờ anh đã kiệt sức lắm rồi, em đừng chơi trò trốn tìm với anh nữa"
Tin thứ 3 và cũng là in cuối cùng, nó gởi sau hai tin nhắn kia hơn 1 tháng: "em, anh đã biết tìm em ở đâu rồi, anh không cần tìm em nữa, vì em lúc nào cũng ở bên cạnh anh, trong trái tim anh, bây giờ và mãi mãi…"

₪ Share to Friend
Phone: 01629930491 [SMS]
C-STATU-ON