Insane
HOMEGAMEMADIA
11:4424/05/13
₪ Truyện Hay Mới Update
Mật khẩu trái tim
Cho anh lại kái kẹo ấy đi
Những điều đã mất ko bao giờ lấy lại đc
Sĩ diện của 1 thằng kon trai..Hậu quả mất em
Anh đã tìm được cách để quên em
Anh ấy đã dạy con yêu mẹ như thế này

Me hài cập nhật..

Cô jáo đọc chíh tả cho hs:“ cô gái dẫn anh bộ đội về nhà”(ngừg một lúc)“xong chữa”
--------------
2 anh thươg binh nằm cạh nhau
TB1: Sao m bị thươg ghê thế?
TB2: À, tại lão chỉ huy.Trog giờ thực hàh ném lựu đạn.Lão ta dặn: rút chốt và ném thật xa.T làm y như thế...
TB1:Thế sao m bị thươg?
TB2: t ném cái chốt
-------------
]]]
]]]
- Ta không được chọn nơi mình sinh ra, nhưng ta được chọn cách mình sẽ sống....
]]]
]]]
--------------
Tác dụg của hôn...^^
1. Làm đẹp da...
2. Thúc đẩy sự tuần hoàn máu...
3. Phòng chữa một số bệnh...
4. Giảm béo...
5. Trẻ lâu sống thọ...
6. Trị ợ, nấc...
7. Phòng chống sâu răng.
=> Muốn biết chi tiết hơn thì đọc đi...hehe
--------------
]

]
*"Con đường dẫn đến sự thành công khô có dấu chân cuả kẻ lừơi biếng!!"
]
*Vậy thì ta đi đường tắt thôi ai biếtđường tắt chỉ tớ với
]
*
]
--------------
- Thân hình thể thao chiều cao métrưỡi..
.
.
.
.
.
£
- Ngồi ghế salông chân không chạm đất!
-------------
Thầy giáo: em hãy chứng minh nấu nướng là việc của con gái.
.
- Dạ, nấu là đun ,nướng là thui. đun thui là đui thun...
Mà đui là mù, thun là co. . . .
mù co là mò. . . ?!? => Nấu nướng là việc của con gái.
-Thầy giáo đập bàn: tôi thích em rùi đấy.
---------------
-Em có Người yêu chưa
Girl
-Dạ chưa
Boy
-Tốt quá anh muốn ns với em rằng..
Girl ngắt lời
-Yêu Em Chứ Gì
Boy
-Kô.. Em Ế Rồi
=--------------
Vk nói hơi nhìu......
.Ck mắng vk
.
.
.
Ck: mồm vk như kái đít vịt ý
.Vk:thế mà có ng đặt môi vào đấy
.
.
.
Ck: Đệt
--------------
-Đôi trai gái khiêu vũ tình tứ với nhau
.
-Em yêu, khi nhảy với em anh cảm thấy vũ trường này như một sa mạc không người.
.
Cô gái cảm động áp chặt hơn vào người con trai:
.
-Vì sao hả anh???
.
.
-Vì em nhảy như con lạc đà
-------------
- Tiền ơi có nhớ ví không? Ví thì hámiệng ngồi trông tiền về. Tiền đi chẳng giữ lời thề, đi rồi đi mãi có về nữa đâu!
-------------
Xem me của tớ chắc chắn các pạn sẽ nhân ra 1điều là . . . . . . . . . . . . . . .. . . . còn lâu ms đến chữ "Nội dung cần lấy không tồn tại hoặc đã hết"
-------------
Con gái đáh con trai > tự vệ
Con trai đáh con gái > hèn
Con gái hun con trai > tỏ tìh
Con trai hun con gái > dê
công bằng ở đâu?
--------------
Hai giọt sữa yêu nhau
1 giọt nói: anh ơi, mìh cưới nhau và cùng sih con đẻ cái nha
Giọt kia tl: ko đc đâu em ơi, anh đãbị tiệt trùng rồi!!!
--------------
Trong tiết hóa học
Giáo viên: em nào có thể phân biệtgiữa nước và rượu giúp tôi
Một học sinh đứng dậy:
Thưa cô, phân biệt nước và rượu là...
:
Rút dao chém nước, nước càng chảy mạnh
Nâng rượu tiêu sầu, sầu càng sâu
Gv: ?!??
------------
-Cậu nói điii, cậu có yêu tớ k???
*Lắc đầu

- Gật đầu chứg tỏ là yêu, lắc đầu chứg tỏ là quá yêu
Cười
- Cười là cực kì yêu k nói lên lời
- Khóc đấy!
- Khóc là xúc độg vì quá yêu
- *Mếuuu!
- Mếu là gần khóc còn gì??
- *Mặt vô cảm đấy!
- Mặt vô cảm là đờ người vì yêuuuu
---------------
Tèo vừa khóc vừa chạy tới chỗ mẹ:
-Chuyện gì vậy?
-Bố vừa bị búa đập vào ngón tay ạ.
-Vậy làm sao con khóc?
-Tại vì lúc đó con cười
-------------
E hỏi thật a đừng giận... một tuần agội đầu mấy lần vậy.
.
.
.
.
.
- E hỏi làm a khó trả lời quá. Đáng lẽ e phải hỏi là: " Mấy tuần a gội đầu một lần" thì mới phải chứ!.
------------
co 1 ông cãi nhau với ông hàng xóm. ông ta tức wá bèn tranh thủ lúk ko có ai ở nhà sang viết chữ CHÓ trước cổng
.......đến hôm sau ông hxóm sang nói
--hwa bác ghé wa nhà chơi mà nhà tôi lại ko co ai ở nhà thấy bác để lại tên lên tôi mới biết bác qua chơi
-------------
Các bạn thử giải và tìm ra quy luật cái nào 5+3+2 = 151012
9+2+4 = 183662
8+6+3 = 482466
5+4+5 = 202504
7+2+5 = ?
Thử IQ nào .
-
143554 . .đáp án đᅢ
-------------
Có 2 người hỏi nhau
- Tao đố mày tìm đk từ nào dài nhất trong câu ''ai ăn cắp cái wần taoooooo?"
- Taooooo
- á ak,thì ra là may!
--------------
Sáng vào trong lớp, trưa lại ra
Không muốn đi học, chỉ ở nhà
Cúp cua, trốn tiết không hề thiếu
Cả một lớp học chỉ mình ta
]
Sáng lại vào lớp, trưa lại ra
Hồn thả theo gió lúc xế tà
Mặc thầy cô nói trên bục giảng
Vẫn ngủ gật gù, chỉ có ta...
--------------
Nôbita: Ê ú!
Đôrêmon: Cái giề?
Nôbita: ĐMM
Doremon: Sao mày chửi tao? >"
Nobita: Đi Mua Mỳ
Doremon: Mày tự đi mà mua, tao ko rảnh.
Nobita: ĐKM
Doremon: Tao nhịn đủ rồi nha.
Nobita: Đi Không Mày
Doremon: Không rảnh
Nobita: ĐM
Doremon: Gì nữa?
Nobita: Đi Mà
---------------
Tôi và bạn gái hay ra đường, nhưgdạo này tôi thấy có 1 thằg hay nhìn về phía chúng tôi.
Nhiều lần như thế, một hôm hắn tiến lại gần bạn gái tôi với một bó hoa va nói:
- E bỏ nó nhé?
Cô ấy gật đầu, tôi thấy tim mình thắt lại. Rồi hắn quay sang tôi:
- Cô ấy bỏ anh rồi, làm bạn trai em nhe'
--------------
Nhà tui buổi sáng nắng vào
Buổi trưa nắng đứng,buổi chiều nắng ra
Nhà tui ngộ lắm đó nha...
Tối là tắt nắng , sáng ra nắng vào
--------------
Tao yêu mày
.
- Mày yêu nó
.
- Nó yêu đứa khác
.

- Tình yêu tứ giác ... chua chát quá mày har..

Back to posts
Comments:

Post a comment

Sĩ diện của 1 thằng kon trai..Hậu quả là mất đi em.

Tôi vẫn lang thang trên đường, không em….
Chúng tôi quen nhau tự bao giờ cũng chả mà biết được, tôi thường không quan tâm tớinhững chuyện vặt vảnh ấy. Còn em thì dù chuyện nhỏ nhặtnhất cũng nhớ, ngày hai đứa gặp nhau, ngày tôi nói tôi yêu em, ngày giận nhau, ngày trao nhau cái hôn đầu tiên nơi công viên…
Chúng tôi lại cãi nhau, cãi nhau và em lại khóc, tôi thì vẫn thế, luôn chờ em điện thoại để nghe em nói rằng lỗi là của em. Em sợ mất tôi đến nỗi tôi thấy mình thật sự quan trọng với em. Thế là tôi đâm ra ý nghĩ em cần tôi hơntôi cần em…
Một lần em hỏi tôi:
"nếu không có em thì anh sẽ sống ra sao"
"chả sao cả, nhưng nếu có em thì cuộc sống của anh phongphú và ý nghĩa hơn"-tôi lạnh lùng trả lời em như thế.
Nhìn thấy vẻ mặt của em buồn vì câu trả lời của tôi, tôi cómột chút thấy tội tội cho em..
"Anh nói điều đó là sự thật, vì anh không muốn dối em. Vì bên cạnh anhcòn rất nhiều thứ ngoài em ra. Nhưnganh vẫn yêu em…"

Và chúng tôi lại cãi nhau…
"nếu không có em thì anh có buồn không"-em hỏi tôi.
"một chút, nhưng anh nghĩ đó không lâu, vì anh còn nhiều thứ quan trọng hơn"- Tôi biếtrằng em cần tôi đếnmức nào, và tôi đã nói ra điều đó để lạichờ em quay đầu lạivới những giọt nước mắt khóc xin lỗi tôi và bảo đừng rời xa em…
Nhưng lần này, em đã không quay đầu lại mà tiến thẳng vềphía cánh cửa phòng, mở toan và lặng lẽ bước đi…
Tôi hoang mang…
"L, em đi thì không hối hận đấy chứ"-tội gọi em.
Em vẫn bước đi, và im lặng…
Tôi chợt có một cảm giác hụt hẫng, vì em không bao giờ có những biểu hiện như vậy với tôi, từ lúc hai đứa yêu nhau cho đến thời điểm này…
Tôi không đuổi theoem, tôi nghĩ em sẽ về nhà, và ngày hôm sau, tối thiểu là ngày hôm sau emsẽ gọi cho tôi và vớinhững lời nói năn nỉ tôi như thế…
Hết một ngày, điện thoại tôi vẫn im bặt,tôi bực, một cái bựcvì tự ái.
"em tưởng tôi cần em lắm sao?"-dường như bản năng được em năn nỉ đã khiến tôi thốt lên câu đó…
Ngày thứ hai, vẫn như thế, và hết một tuần lễ trôi qua, tôi đã không dc những gì như tôi nghĩ…em không gọi lại, cũng không nhắn lại…
Tay tôi cầm lấy điệnthoại, tôi khó chịu đến mức muốn vức nó đi để em có muốn gọi cũng sẽ chẳng bao giờ gọi được nữa…"Em thậtquá đáng, rồi em sẽ hối hận khi mất anh". Tôi luôn kiêu ngạo với em như thế, một sự kiêu ngạo vì ỷ lại sự cần thiết của tôi với em…
Tôi không thể chịu đựng được nữa. Ừ, thôi thì lần này, tôi xuống nước trước với em, dù gì thì đó cũng không phải lỗi của em…
"Rảnh không, sáng mai đi uống cáfê với anh nhé!"
……
Tôi nghĩ em sẽ phấnkhích đến nỗi chạy đến nhà tôi ngay lập tức chứ không cần đợi đến sáng ngày mai, nhưng kết quả là không một tin nhắn reply lại cho tôi…tôi bắt đầu lo sợ, tôi mất em? Không, chắc chắn em đang làm gì đó nên không thểtrả lời tôi được thôi.Tôi nghĩ thế…
Tôi gọi lại cho em và chỉ nghe đựợc một câu duy nhất, đó không phải giọng nói của em mà là tiếng "xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.."
Tôi hoảng loạn,mấy ngày không gặp em thì tôi vẫn làm việc tốt đó thôi, nhưng tôi đã thiếu em đến nỗi tôi phải hạ sĩ diện và lòng kiêu ngạo của mình xuống để em quay lại với tôi…Những ngày ấy tôi đã chạy xe về nhà một mình,đi ăn một mình và chẳng buồn ra côngviên…
Một tháng trôi qua…tôi đã thật sự cảm giác em đã vụt mất khỏi tầm tay của tôi…hụt hẫng đến độ tôi bất cần đến công việc, và muốn nói lại với emcâu trả lời của tôi này trước "nếu không có em thì cụôc đời anh sẽ tẻ nhạt và vô nghĩa hơn bao giờ hết". tôi không dự nhữngbuổi tiệc bạn bè, không đi đâu ngoài đi làm và trở về nhà…hỏi bạn bè em thì cũng không ai biết em làm gì và ở đâu ngoài việc em đã không đi làm chỗcũ nữa…
Bíp, bíp…
Điện thoại tôi có 1 tin nhắn. Tôi mừng như hò reo vì đó là tin nhắn của em:
"em sắp đi khỏi nơi đây, và có lẽ chúng ta sẽ không gặp nhau được nữa. Vậynếu em biến mất thật sự thì anh sẽ tìm em ở đâu và bằng cách nào"…
Tôi vội vàng gọi lại cho em, nhưng em lại tắt máy…
Vớ vẩn! em không nói em đi đâu thì cótrời mới biết đườngtìm em ra thôi. Tại sao em lại có thể làm như vậy được? Em lúc nào cũng khó hiểu với những câu hỏi mơ mơ hồ hồ như thế khiến tôi khó chịu.
Nhưng tôi vẫn đi tìm em, dù hi vọng rất mong manh, tôi lang thang đến những nơi chúng tôi từng đến, nào là Sapa, Vũng Tàu, Đà lạt, đến những nơi đầy kỉ niệm của ngày hai đứa yêu nhau nhưng vẫn không tìm gặp em…tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi…
….tôi trở về phòng nằm như một cái xác bất động không cựa nguậy gì…nhìn tấm hình hai đứa chụp chung, nước mắt tôi chãy ra, mộtgiọt…nước mắt đàn ông khóc…tôi hiểu tôi đã đánh mất em hết một nữa…
Nhớ em…nhớ em…rất nhớ em…
Tôi miên mang suy nghĩ và miệng thì lầm bầm nói "anh rất nhớ em"…nhớ… bất chợt…tôi đã tìmra em, tôi hiểu em nói gì rồi, tôi vội vàng nhắn cho em một tin nhắn dù điện thoại em vẫn tắt máy. Đó là câu trả lời duy nhất của tôi cho em…Và tôi vẫn chờ đợi em…

Hai năm trôi qua, tôi đã đi du học suốt khoảng thời gian ấy để có thể quên anh…nhưng vẫn như in ngày haiđứa cãi nhau, ngày ấy…
Tôi yêu anh hơn cả chính bản thân mình, có thể nói là như thế vì tôi có thểlàm bất cứ thứ gì cho anh…Ngày tôi quyết định đi du học cũng là đúng một tháng hai đứa không liên lạc với nhau…tôi đi âm thầm, bạn bè cũng không biết, luyến tiếc những phút giây đầy ấp kĩ niệm của chúng tôi…nhưng tôi đã quyết định ra đi. Những ngày tôi đấutranh dữ dội cho việc cãi nhau với anh, tôi muốn gọi cho anh và lại nhận lỗi, nhưng tôi đã không làm như thế…vì tôi biết chỉ có tôi cần anh chứ anh không cần tôi như tôi nghĩ…
Tôi vẫn nhớ như in cái ngày tôi rời khỏiviệt nam lên máy bay sang Pháp, tôi đã nhắn cho anh một tin nhắn vô cùng ngớ ngẩn mà chính tôi cũng không thể trả lời. tôi sợ câu trả lời củaanh sẽ khiến mình thất vọng, thế là tôi tắt máy, chiếc điện thoại cũ ấy tôi vẫn còn giữ đến bấy giờ…
Tôi trở về cũng không nói cho ai biết, cả gia đình tôi vì tôi không muốn đón tiếp rình rang..bước xúông sân bay, tôi lại có một cảm giác lạ lẫm, cảm giác như in cái ngà đầu tiên tôi đến đây và bướclên máy bay sang Pháp…
Tôi lấy chiếc điện thoại, mở nguồn, một, hai, mưới mấy tin nhắn hiện lên trong điện thoại của tôi, một số là của bạn bè hỏi thăm, và phát hiện có 3 tin nhắn của anh…
Tin thứ nhất: "anh rất nhớ em, anh đang ở sapa tìm emnhưng vẫn không gặp em"
Tin thứ hai:"em muốn anh tìm em ở đâu, anh đã đi hết những nơi có thể đi,và bây giờ anh đã kiệt sức lắm rồi, em đừng chơi trò trốn tìm với anh nữa"
Tin thứ 3 và cũng là in cuối cùng, nó gởi sau hai tin nhắn kia hơn 1 tháng: "em, anh đã biết tìm em ở đâu rồi, anh không cần tìm em nữa, vì em lúc nào cũng ở bên cạnh anh, trong trái tim anh, bây giờ và mãi mãi…"

₪ Share to Friend
Phone: 01629930491 [SMS]
C-STATU-ON