Polaroid
HOMEGAMEMADIA
11:4424/05/13
₪ Truyện Hay Mới Update
Mật khẩu trái tim
Cho anh lại kái kẹo ấy đi
Những điều đã mất ko bao giờ lấy lại đc
Sĩ diện của 1 thằng kon trai..Hậu quả mất em
Anh đã tìm được cách để quên em
Anh ấy đã dạy con yêu mẹ như thế này

[Truyệng Ngắn] Tin nhắn thứ 1000 Làm vợ Anh Nhé? (Chập1)

By w.w.w.phutho.cu.to

Tôi là 1 cô gái luôn thất bại trong tình yêu, tôi yêu nhiều và cũng bị đá nhiều.Dần dần tôi hầu như chai sạn với cái thứ màngười ta vẫn gọi là tình yêu.Trên sách báo, Blog bạn bè, tình yêu là 1 thứ gì đó đẹp lắm. Nhưng với tôi, tình yêu chỉ là thứ làm tôi đau khổ. Tôi căm ghét lũ con trai...Căm ghét.
Cho đến 1 ngày, tôi chứng kiến toàn bộ câu chuyện tình yêu của chị gái tôi. Chị là cô gái câm bẩm sinh, chị ko nói đc. Dường như ai cũng nghĩ người câm như chị tôi sẽ chẳng có ai yêu huống chi nghĩ đến chuyện có chồng. Chị tôi câm, chị tôi ko xinh xắn, chị tôi ko ưa nhìn. Nhưng chị tôi có 1 tấm lòng nhân hậu và trái tim cũng biết yêu thương.
Anh ấy là kĩ sư xây dựng, anh ấyđẹp trai, điều kiện, công việc ổn định. 2 người họ ở 2 thế giới hoàn toàn khác nhau. Nhưng lạiyêu nhau, họ đến với nhau bất chấp sự ngăn cản của gia đình, bạn bè. Chị gái tôi ko nói đc 1 tiếng yêu anh ấy lần nào, và vĩnh viễn anh sẽ chẳng đc nghe chị ấy nói 1 tiếng yêu. Nhưng anh chấp nhận. Chị cũng biết cách nói lên tình yêu của mình, chị cũng yêu mãnh liệt, yêu tha thiết lắm chứ. Ánh mắt của chị nói lên tất cả .
Chị sống hạnh phúc bên anh, song sinh 2 bé gái dễ thương. Tôi khâm phục chị, khâm phục anh, khâm phục tình yêu của 2 người. Liệu người như anh rể rồi cũng sẽ đến bên tôi chứ?
Cuối cùng 1 người tuyệt vời như anh rể cũng xuất hiện, anh ko như những người con trai đã đến với tôi. Cả 1 thời gian dàiyêu nhau, anh nói yêu tôi 2 lần. Nhưng tôi biết anh yêu tôi nhiều hơn thế ^^ Anh ko sáo rỗng như những chàng trai khác. Anh ít biểu lộ cảm xúc, nhưng anh luôn thầm lặng quan tâm tôi. Tôi yêu anh hơn cả bản thân mình.
Mỗi sáng khi thức dậy tôi đều nhắn 1 tin nhắn " Dậy nào anh yêu! chúc anh 1 ngày mới tốt lành . Hôm nay hãy yêu em nhiều hơn hôm qua nhé" ^^ Anh ko nhắn lại, nhưng mỗi lần kiểm tra máy anh tôi đều thấy anh cẩn thận save lưu lại từng tin của tôi. Khi tôi nhắn đến tin thứ 999 anh đã nhắn lại cho tôi,lần đầu tiên anh nhắn lại " Ngày mai sẽ là tin nhắn thứ 1000, anh sẽ ....."
Tin nhắn có 3 dấu chấm lửng, 1 câu hỏi bỏ ngỏ. Nhưng tôi vẫn vui, tôi vẫn biết anh chẳng hề lạnh lùng như vẻ bên ngoài của anh, tôi vẫn biết anh luôn trân trọng những tin nhắn của tôi. Nhưng khi nhận đc tin nhắn duy nhất của anh trong suốt 1 thời gian yêu nhau, tôi hạnh phúc đến ngập chàn.
Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, cầm máy định nhắn tin cho anh.Nhưng tôi sợ anh vẫn đang ngủ vì đêm qua anh làm việc rấtmuộn. Tin nhắn thứ 1000 phải thật đặc biệt, tôi bước ra cửa với nụ cười rạng rỡ và ý suy nghĩ về tin nhắn thứ 1000.
" Anh yêu! em hạnh phúc khi cóanh, em biết anh sẽ chẳng bao giờ xa em đâu ^^ Đừng bao giờbuông tay em nhé"
Soạn xong tin nhắn thứ 1000, hồi hộp làm nốt thao tác gửi tin.
...K...e....t chiếc xe tải từ xa lao tớitôi, tôi đã ko thể gửi đc tin nhắnthứ 1000 cho anh.
... Tôi vĩnh viên sẽ ko thấy ánh sáng nữa, tôi ko còn thấy gương mặt của anh nữa. Tôi sẽ ko thể nhắn tin cho anh vào mỗi sáng thức dậy nữa. Tôi gần như tuyệt vọng và ko thiết sống.Sẽ chẳng có ai dám yêu 1 cô gái mù lòa cả, nếu có thì chắcchỉ có trong chuyện cổ tích mà thôi.
Ngày thứ nhất khi tôi ra viện trởvề căn phòng quen thuộc. Tôi nhận đc 1 SMS của ai đó, tôi khóc vì bất lực ko thể đọc đc. Thậm chí tôi ko bấm nổi số máycủa anh. Nhưng tôi cũng ko muốn nhờ ai khác đọc hay làm hộ.
Ngày thứ 2 khi chiếc đồng hồ báo thức vang lên cũng là tiếng chuông điện thoại báo có SMS mới.
Ngày thứ 3,thứ 4... và ngày nào cũng như ngày nào. Khi tôi thứcdậy đều nhận đc 1 SMS mà tôi chẳng hề đọc đc. Tôi cười chua chát...
1 tháng sau khi rời bệnh viện, tôi bắt đầu ý thức đc và có suy nghĩ tích cực hơn.Anh rể tôi đã giúp tôi có 1 việc làm phù hợp với đôi mắt ko còn thấy gì nữa.Tôi quen dần với những lời nói thương hại và những ánh mắt tò mò mỗi khi ra đường phố. Công việc rất tốt và mọi người trong công ty đều rất hòa nhã và quý mến tôi. Chỉ có ở công ty tôi mới ko có cảm giác cô đơn và nhớ.
Nhưng mỗi lần bước chân vào nhà, tôi đều đau thắt lòng vì nhớ anh, vì cô đơn... Anh ko đếnthăm tôi lấy 1 lần, ko gọi điện hỏi thăm. Cuối cùng anh cũng vẫn chỉ là 1 gã vô tình. Nhưng sao tôi có thể trách anh đc, anh có quyền nghĩ về hạnh phúc cho bản thân chứ. Sao có thể yêu 1 cô gái mù lòa, cứ nghĩ đến đó lòng tôi cảm thấy trống trải và.... òa khóc.
Gần 3 năm sau...
Vẫn vậy, mỗi sáng tôi đều nhận đc SMS mà vĩnh viễn tôi ko biết nội dung. Có những hôm trời mưa rất to tôi rất ít khi chuẩn bịáo mưa,nhưng ko hiểu người lạmặt nào gửi bác bảo vệ công ty cho tôi 1 cái ô, 1 cái áo khoác cho tôi. Những chuyến xe buyt từ cơ quan về nhà, mỗi lần xuống xe đều có 1 bàn tay của ai đó đỡ tôi...Tôi nghĩ đó là bác thu vé xe buyt, tôi cảm ơn nhưng ko nghe thấy tiếng đáp lại .
Hôm đó trên chuyến xe buyt từ công ty về nhà. Tôi bước xuống xe ngõ,vẫn bàn tay mọi ngày đỡlấy tôi.Bất giác đỏ mặt, mặc dù tôi ko nhìn thấy gì.Nhưng tôi biết đó là bàn tay của 1 người con trai. Cảm ơn anh và bước vềnhà. Đi đc 5 bước chân, tôi giật bắn mình khi cái cảm giác quen thuộc khi xưa xuất hiện. Anh ôm lấy tôi từ sau lưng thì thầm nói!!!

Back to posts
Comments:

Post a comment

Anh ấy đã dạy con yêu mẹ như thế này Đã có lúc con quên đi vầng trán mẹ, nụ cười giờ đây đã có những nếp nhăn… Anh ấy dạy con… biết con hạnh phúc như thế nào khi có mẹ. Vì có mẹ, anh ấymới có con để yêu…
Con vô tâm quá, đúng không Mẹ!
Có lúc con quên màu tóc Mẹ. Đã một thời giãi nắng dầm mưa.
Có lúc con quên nhìn trán Mẹ. Còn bao nhớ thương dù ta lớn khôn rồi…
Anh ấy hỏi con ngàysinh nhật mẹ kéo con đi khắp phố phường chọn cho mẹ một món quá giản dị nhưng anh chắc mẹ sẽ thích.
Anh ấy trách con sao mỗi lần nhắc tớimẹ con đều tránh, và lảng đi nói chuyện khác...
Anh ấy dạy con thế này đấy…
Mỗi người đều có một người mẹ của mình, mỗi người đều có một vòng tay thương yêu nhưthế… Và con cũng không muốn nằm ngoài quy luật đó, bởi con biết rằng, đó là món quà ngọt ngào nhất mà cuộc đời ban tặng cho mỗi chúng ta…
Khi hình hài con sống trong lòng mẹ,thì cũng là lúc con biết tập đếm yêu thương… Chín tháng mười ngày mẹ sống trong chờ đợi, hy vọng đứa con bé bỏng chào đời. Chín tháng mười ngày mẹ biết cuộc đời mẹ đã có thêm một tình yêu nữa, thêm một động lực nữa để mẹsống ở trên đời khi khổ đau không ngừng bám riết mẹ.
Chín tháng mười ngày con sống trong mẹ, sống trong ngọt ngào màmẹ dành tặng, như là một lẽ hiển nhiên…
Con đã từng nghĩ đólà lẽ hiển nhiên, hiển nhiên phải thế,hiển nhiên mẹ phải chăm lo cho con từng miếng ăn tấm áo, hiển nhiên phải vỗ về con mỗi lúc con khóc, hiển nhiên đưa tay cho con nắm lấy, khi concảm thấy mình chơi vơi,…
Nhưng rồi anh ấy hỏi con… em thấy sao nếu 1 ngày em mất mẹ, em gọi mẹ mà mẹ ko thưa, em thèm ăn bánh trôi bánh chay gọi điện về nhắc mẹ làm cho em mà ko ai nghe máy, em muốn bảo mẹ rằng em đi chơi khuya mẹ ngủ trướcđi cũng ko ai trông cửa đợi em về…
Em nghĩ thế nào khithấy xung quanh em có những mảnh đời không biết đến bàn tay mẹ, mái tóc mẹ, đôi mắt mẹ và bữa cơm mẹ nấu.
Em cũng muốn con em… sẽ gọi em là mẹ và yêu em phải không?
Con biết rằng, chẳng có lẽ hiển nhiên nào sống giữa tình mẹ con mình cả, chỉ có tình yêu của mẹ đã làm nên những điều ấy, đã làm tất cả vì những đứa con thơ…
Khi con chập chững biết đi, điều đầu tiên con thấy là dòng nước mắt của mẹ, nóng hổi, mặn mà. Giọt nước mắt hạnh phúc vì con bébỏng đã chập chững bước đi đượcnhững bước đầu tiên trong cuộc đời.
Khi con bước vào lớp một, mẹ dắt tay đến trường, con òa khóc như một đứa trẻ sợ bị mất mẹ khiđến một nơi xa lạ mà con không hề biết. Đứng trước cổng trường khi bóng con đã dần khuất, mẹ gạt đi dòng nước đang chực chờ ở trên khóe, cay cay…
Con đã từng nghĩ mẹ không thương con, khi con bị đánhđòn lần đầu tiên vì đi chơi cùng bạn về muộn mà không báo trước với mẹ.
Con đã từng nghĩ mẹ không thương con, khi con bị mắng vì điểm kém…
Anh ấy dạy con rằng… nếp nhăn ấy, khóe mắt ấy, dáng đi ấy, bơ vai gầy ấy là suốt 1 đời mẹ chăm con nên người… vì mẹ nào chẳng thương con…Con khôn lớn, xinh đẹp, giỏi giang như thế này cũng vì mẹ dadx mất bao nước mắt cho con, con thương mẹ lắm.
Và con…
Đã có lúc con quên đi màu tóc mẹ, chẳng còn xanh nhưthuở đôi mươi… Tócmẹ đã ngả màu theo tháng năm nhọc nhằn nuôi con lớn, một màu tiêu muối mà con cảm thấy đau lòng.
Đã có lúc con quên đi bàn tay mẹ, chẳng còn mịn màng trắng trẻo như xưa… Chỉ còn làđôi tay đã chai sần đi vì vất vả, cả cuộc đời tất tả với gành hàng rong…
Đã có lúc con quên đi vầng trán mẹ, nụ cười giờ đây đã có những nếp nhăn… Mọi người đàn bà đều muốn mình trẻ mãi, mẹ đánh đổi trưởng thành trong con để lấy tuổi già…
Đã có lúc con quên đi dáng mẹ, đứng trước hiên nhà mỏi mòn ngóng con thơ… Lúc chiều chập choạng buông những tiếng thở dàithườn thượt, mẹ lặng lẽ đợi con trở về…
Con đã quên nhiều hơn mình chỉ được quên như thế. Quên đi mẹ hao mòn trong những chiều sương, quên đi những yêu thương mẹ dành cho con mà tưởng chừng như đó là gánh nặng. Quên đi một tiếng ru hời khi con đã xa nôi…
Con từng dối lòng mình, rằng con không cần tình yêu này hơn nữa, con từng dối lòng mình rằng mình chẳng cần lần lựa bước chân qua, con từng dối lòng mình rằng sẽ chẳng hề rơi nước mắt vì mẹ khi xa… Nhưng mà, không thể.
Anh ấy dạy con… biết con hạnh phúc như thế nào khi có mẹ. Vì có mẹ, anh ấymới có con để yêu…
“Hát khúc hát ai quên mình có Mẹ. Một ngày kia lặng lẽbên cuộc đời.
Cánh cò, cõng nắng, cõng mưa. Mẹ tôi cõng cả, bốn mùa gió sương…”
Con yêu mẹ và cảm ơn anh ấy đã dạy con như thế …

₪ Share to Friend
Phone: 01629930491 [SMS]
C-STATU-ON