Teya Salat
HOMEGAMEMADIA
11:4424/05/13
₪ Truyện Hay Mới Update
Mật khẩu trái tim
Cho anh lại kái kẹo ấy đi
Những điều đã mất ko bao giờ lấy lại đc
Sĩ diện của 1 thằng kon trai..Hậu quả mất em
Anh đã tìm được cách để quên em
Anh ấy đã dạy con yêu mẹ như thế này

[Truyện hay] Từ mai không còn Gió nữa, Cỏ sẽ hết lung lay

Tít tít tít.. New message.. “Bé ơi, mai em xin nghỉ làm dành cho anh 1 ngày nhé. Anh cũng vừa xin sếp nghỉ rồi”
Tin nhắn của anh làm cô hơi bấtngờ. Thời gian rồi bận rộn quá anh và cô ko gặp đc nhau nhiều như xưa. Thường thì cứ tối thứ 7, họ vội vàng gặp như sợ nếu để bẵng đi sẽ quên mất nét cườicủa nhau vậy. Thứ 7 tuần rồi anh bận, họ không gặp nhau. Bữa nay mới thứ 4, anh lại gửi cô tin nhắn ấy, trộm nghĩ anh nhớ cô quá chăng..
Nhớ hồi còn học Đại học, gần như ngày nào anh và cô cũng gặp nhau, cùng nhau rong ruổi trên những con phố dài. Anh xinh trai một cách.. nam tính (ít ra là trong mắt cô lúc nào cũng như thế), Anh sống tình cảm và suy nghĩ sâu sắc, nhưng cũng có khi lại biểu hiện mình vô tâm đến đáng sợ. Con người ấy lúc già dặn như một ông cụ non, lúclại đáng yêu như một đứa trẻ, lúc kể hàng tá câu chuyện liên tiếp tranh hết phần cô nói, lúc lại trầm lặng chẳng nói một lời dù không có chuyện gì buồn, cũng chẳng giân dỗi cãi cọ gì.. Cô cũng chẳng biết cô yêu cái phần nào trong cái con người phức tạp đa chiều ấy nữa. Chắc là yêu cái phần Anh, yêu chính cái sự phức tạp làm nên Anh củacô
Nhiều khi cô hay hỏi vu vơ kiểu con gái “Anh, sao ngày nào mình cũng gặp nhau được thế này nhỉ, rồi có đến lúc nào chán nhau không”
Anh thở dài ra điều suy nghĩ sâusắc lắm:
- “Vì khi không gặp anh không thấy em cười, thấy tội tội nên cốgắng ngày nào cũng gặp em đó.Yên tâm chắc không chán đâu, sức cố gắng của anh còn nhiều”. Kèm theo một nụ cười đắc thắng của kẻ ban ơn.
Cô nào có kém cạnh, mặt bình thản:
- Uh, không gặp thì làm sao nhìnthấy em cười được, tính mắc cầu truyền hình trực tiếp hả, thếmà cũng nói, lý do không thuyếtphục, xí- Rồi cô nhún vai cười títmắt: “Để em nói trúng tim đen cho mà nghe, vì em cười xinh ngoan đúng không?! Vì anh sẽ méo mó như một lá cây héo nếumột ngày không nhìn thấy em cười đúng không, tóm lại là ngươi cần ta chứ không phải là ta cần ngươi haha.. “
- Á ah, lại còn dám xưng ta và ngươi với anh nữa ah. Nhà ngươi sẽ bị trừng phạt, chuẩn bịtinh thần đi là vừa…
Anh cốc cốc vào cái đầu lém lỉnhcủa cô, rồi xiết chặt cô vào lòng đến ngạt thở.. Cô thì vẫn cười tít,la lối om sòm như thể mình sắp bị chết ngạt trong yêu thương ấm áp vậy..
Họ hay được cười vui như thế mỗi khi gặp nhau. Cũng chẳng phân trần được ai cần ai, chắc làvì cả hai cùng cần niềm vui, tiếng cười, sự sẻ chia ấm áp và họ tìm thấy thứ họ cần mỗi khi bên cạnh nhau. Để bấy nhiêu năm rồi, cho đến giờ vẫn chưa thấy chán.
Ngay cả dạo một năm gần đây, từ hồi anh chuyển sang công ty mới, công việc lúc nào cũng ngập đầu, ngoài tin nhắn và điện thoại ra thì thời gian anh nhìn thấy cô cười hầu như chỉ còn vỏn vẹn lại dăm ba tiếng mỗi tuần. Lúc đầu, cô tưởng như mình không thể chịu được cái cách yêu đương ít ỏi ấy, cô hay khóc hơn, hay cáu kỉnh hơn,hay giận tự ái hơn. Nhưng rồi bản thân cô cũng bị công việc cuốn đi, quan trọng hơn cả là côvẫn cảm nhận được tình cảm và sự quan tâm anh dành cho cô, và thái độ vun vén cho mối quanhệ của hai người, một cách người lớn, một cách rất nghiêm túc chứ không còn đơn giản là bên nhau vui cười như xưa. Và vì thế, cô dần yên tâm với hiện tại, yên tâm yêu anh với nguồn tình cảm dạt dào nhất mà cô có.
Bữa nay bỗng dưng anh hẹn cô nghỉ làm để đi chơi ngày giữa tuần. Hẳn phải có nguyên nhân đặc biệt. Cô chọn một chiếc váy đỏ xinh xinh, không quên tô chút môi thắm và chút má phớt hồng. Lúc nào cô cũng muốn thật xinh xắn khi đi cạnh anh. Côbiết chứ, con trai yêu bằng mắt mà. Cô biết phải luôn tự làm mớimình để lúc nào anh cũng thấy thú vị bên cô. Cô còn biết người ta bày cách phải giữ “lửa” cho tình yêu thế nào nữa kia..
..Có điều cô không hề hay biết, ngày mai anh sẽ đi xa.. du học.. Pháp.. và 4 năm.
Bữa nay anh đưa cô đến Paradise- quán cafe mà lần đầu tiên họ hò hẹn, anh đưa cô đi ănmiến xào cua- một trong nhữngmón cô thích nhất, anh đưa cô đi xem phim, và còn tự chọn 1 bộ phim hài tình cảm mà cô thích thay vì cố thuyết phục cô xem phim hành động cùng anh như mọi khi. Họ kết thúc một ngày bên nhau bằng bức tranh hoàng hôn bên bờ biển. Cả anh và cô đều yêu biển, họ có thể ngồi lặng yên hàng giờ bên nhau chỉ để nghe tiếng sóng, đểcô cảm nhận được sự ấm áp trong vòng tay anh, còn với anh chắc những khoảnh khắc đó đủ để anh cảm nhận được người con gái này yêu và cần anh nhiều đến mức nào..
- “Bé, hôm nay anh mang máy ảnh này, lâu lâu rồi mình không có cái ảnh nào chụp cùng nhau đấy, cười toe toét lên anh xem nào”
Cô bật cười, đúng là hôm nay anh hành động thật lạ. Cái con người ghét chụp ảnh nhất trần đời bữa nay lại chủ

Back to posts
Comments:

Post a comment

Anh ấy đã dạy con yêu mẹ như thế này Đã có lúc con quên đi vầng trán mẹ, nụ cười giờ đây đã có những nếp nhăn… Anh ấy dạy con… biết con hạnh phúc như thế nào khi có mẹ. Vì có mẹ, anh ấymới có con để yêu…
Con vô tâm quá, đúng không Mẹ!
Có lúc con quên màu tóc Mẹ. Đã một thời giãi nắng dầm mưa.
Có lúc con quên nhìn trán Mẹ. Còn bao nhớ thương dù ta lớn khôn rồi…
Anh ấy hỏi con ngàysinh nhật mẹ kéo con đi khắp phố phường chọn cho mẹ một món quá giản dị nhưng anh chắc mẹ sẽ thích.
Anh ấy trách con sao mỗi lần nhắc tớimẹ con đều tránh, và lảng đi nói chuyện khác...
Anh ấy dạy con thế này đấy…
Mỗi người đều có một người mẹ của mình, mỗi người đều có một vòng tay thương yêu nhưthế… Và con cũng không muốn nằm ngoài quy luật đó, bởi con biết rằng, đó là món quà ngọt ngào nhất mà cuộc đời ban tặng cho mỗi chúng ta…
Khi hình hài con sống trong lòng mẹ,thì cũng là lúc con biết tập đếm yêu thương… Chín tháng mười ngày mẹ sống trong chờ đợi, hy vọng đứa con bé bỏng chào đời. Chín tháng mười ngày mẹ biết cuộc đời mẹ đã có thêm một tình yêu nữa, thêm một động lực nữa để mẹsống ở trên đời khi khổ đau không ngừng bám riết mẹ.
Chín tháng mười ngày con sống trong mẹ, sống trong ngọt ngào màmẹ dành tặng, như là một lẽ hiển nhiên…
Con đã từng nghĩ đólà lẽ hiển nhiên, hiển nhiên phải thế,hiển nhiên mẹ phải chăm lo cho con từng miếng ăn tấm áo, hiển nhiên phải vỗ về con mỗi lúc con khóc, hiển nhiên đưa tay cho con nắm lấy, khi concảm thấy mình chơi vơi,…
Nhưng rồi anh ấy hỏi con… em thấy sao nếu 1 ngày em mất mẹ, em gọi mẹ mà mẹ ko thưa, em thèm ăn bánh trôi bánh chay gọi điện về nhắc mẹ làm cho em mà ko ai nghe máy, em muốn bảo mẹ rằng em đi chơi khuya mẹ ngủ trướcđi cũng ko ai trông cửa đợi em về…
Em nghĩ thế nào khithấy xung quanh em có những mảnh đời không biết đến bàn tay mẹ, mái tóc mẹ, đôi mắt mẹ và bữa cơm mẹ nấu.
Em cũng muốn con em… sẽ gọi em là mẹ và yêu em phải không?
Con biết rằng, chẳng có lẽ hiển nhiên nào sống giữa tình mẹ con mình cả, chỉ có tình yêu của mẹ đã làm nên những điều ấy, đã làm tất cả vì những đứa con thơ…
Khi con chập chững biết đi, điều đầu tiên con thấy là dòng nước mắt của mẹ, nóng hổi, mặn mà. Giọt nước mắt hạnh phúc vì con bébỏng đã chập chững bước đi đượcnhững bước đầu tiên trong cuộc đời.
Khi con bước vào lớp một, mẹ dắt tay đến trường, con òa khóc như một đứa trẻ sợ bị mất mẹ khiđến một nơi xa lạ mà con không hề biết. Đứng trước cổng trường khi bóng con đã dần khuất, mẹ gạt đi dòng nước đang chực chờ ở trên khóe, cay cay…
Con đã từng nghĩ mẹ không thương con, khi con bị đánhđòn lần đầu tiên vì đi chơi cùng bạn về muộn mà không báo trước với mẹ.
Con đã từng nghĩ mẹ không thương con, khi con bị mắng vì điểm kém…
Anh ấy dạy con rằng… nếp nhăn ấy, khóe mắt ấy, dáng đi ấy, bơ vai gầy ấy là suốt 1 đời mẹ chăm con nên người… vì mẹ nào chẳng thương con…Con khôn lớn, xinh đẹp, giỏi giang như thế này cũng vì mẹ dadx mất bao nước mắt cho con, con thương mẹ lắm.
Và con…
Đã có lúc con quên đi màu tóc mẹ, chẳng còn xanh nhưthuở đôi mươi… Tócmẹ đã ngả màu theo tháng năm nhọc nhằn nuôi con lớn, một màu tiêu muối mà con cảm thấy đau lòng.
Đã có lúc con quên đi bàn tay mẹ, chẳng còn mịn màng trắng trẻo như xưa… Chỉ còn làđôi tay đã chai sần đi vì vất vả, cả cuộc đời tất tả với gành hàng rong…
Đã có lúc con quên đi vầng trán mẹ, nụ cười giờ đây đã có những nếp nhăn… Mọi người đàn bà đều muốn mình trẻ mãi, mẹ đánh đổi trưởng thành trong con để lấy tuổi già…
Đã có lúc con quên đi dáng mẹ, đứng trước hiên nhà mỏi mòn ngóng con thơ… Lúc chiều chập choạng buông những tiếng thở dàithườn thượt, mẹ lặng lẽ đợi con trở về…
Con đã quên nhiều hơn mình chỉ được quên như thế. Quên đi mẹ hao mòn trong những chiều sương, quên đi những yêu thương mẹ dành cho con mà tưởng chừng như đó là gánh nặng. Quên đi một tiếng ru hời khi con đã xa nôi…
Con từng dối lòng mình, rằng con không cần tình yêu này hơn nữa, con từng dối lòng mình rằng mình chẳng cần lần lựa bước chân qua, con từng dối lòng mình rằng sẽ chẳng hề rơi nước mắt vì mẹ khi xa… Nhưng mà, không thể.
Anh ấy dạy con… biết con hạnh phúc như thế nào khi có mẹ. Vì có mẹ, anh ấymới có con để yêu…
“Hát khúc hát ai quên mình có Mẹ. Một ngày kia lặng lẽbên cuộc đời.
Cánh cò, cõng nắng, cõng mưa. Mẹ tôi cõng cả, bốn mùa gió sương…”
Con yêu mẹ và cảm ơn anh ấy đã dạy con như thế …

₪ Share to Friend
Phone: 01629930491 [SMS]
C-STATU-ON